Sunday, July 14, 2019


CN XV TN – Năm C

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
25 Khi ấy, có người thông luật kia muốn thử Đức Giê-su mới đứng lên hỏi Người rằng : “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp ?” 26 Người đáp : “Trong Luật đã viết gì ? Ông đọc thế nào ?” 27 Ông ấy thưa : “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình.” 28 Đức Giê-su bảo ông ta : “Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống.”
29 Tuy nhiên, ông ấy muốn chứng tỏ là mình có lý, nên mới thưa cùng Đức Giê-su rằng : “Nhưng ai là người thân cận của tôi ?” 30 Đức Giê-su đáp : “Một người kia từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết. 31 Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy nạn nhân, ông tránh qua bên kia mà đi. 32 Rồi một thầy Lê-vi đi tới chỗ ấy, thấy thế, cũng tránh qua bên kia mà đi. 33 Nhưng một người Sa-ma-ri kia đi đường, tới chỗ nạn nhân, thấy vậy thì động lòng thương. 34 Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu xức vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc. 35 Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói : “Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác.” 36 Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp ?” 37 Người thông luật trả lời : “Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy.” Đức Giê-su bảo ông ta : “Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy.”

Suy Niệm

Trong câu chuyện Chúa Giêsu đưa ra hôm nay trong bài Tin Mừng chúng ta thấy có ba người đi ngang qua người bị bọn cướp đánh nhừ tử, nửa sống nửa chết: một thầy tư tế, một Lê vi và một người Samari. Thầy tư tế và thầy Lêvi khi trông thấy nạn nhân liền tránh qua một bên; còn người Samari trông thấy thì động lòng thương, nên đã đến săn sóc người bị nạn.
Sự khác biệt giữa thầy tư tế, thầy Lêvi và người Samari, đó là sự chạnh lòng thương. Thầy tư tế và thầy Lêvi không động lòng thương trước người bị nạn; còn người Samari đã động lòng thương trước sự quằn quại của người bị hại. Chính sự động lòng thương này đã đẩy người Samari xích lại gần người bị hại mà không sợ hãi: không sợ mất thời giờ, không sợ mất tiền của, không sợ liên lụy...Tình yêu đuổi xa sự sợ hãi.
Người Samari này trước tiên phải áp dụng cho Thiên Chúa, cho Chúa Giêsu. Vì Chúa Giêsu là Đấng luôn luôn động lòng trước đau khổ của anh em mình, nên Ngài không sợ hy sinh, Ngài đã hy sinh cho đến chết để cho anh em mình, trong đó có mỗi người chúng ta được cứu. Chính lòng rung động này đã đẩy Chúa xích lại gần chúng ta, hy sinh tất cả vì chúng ta.
Ngày nay chúng ta cũng gặp biết nhiều người đau khổ chung quanh chúng ta, bao nhiêu người là nạn nhân của sự dữ, về thể lý, cũng như về mặt tinh thần. Nếu chúng ta vô cảm, dửng dưng và không động lòng, chúng ta sẽ xa lánh, vì sợ hãi. Ngược lại nếu chúng ta có con tim rung động, con tim xót thương, thì chúng ta sẽ không sợ hãi xích lại gần anh chị em của mình để giúp đỡ, để lo lắng, an ủi ....
Xin Chúa cho chúng con có được con tim rung động và xót thương giống như Chúa trước những anh chị em đau khổ để chúng con đừng bao giờ tranh xa họ, trái lại xích lại gần và giúp đỡ.  Amen

No comments:

Post a Comment