CON YEU CHUA
QUA MUON
Trích sách “Tự
Thuật” của thánh Âutinh, giám mục.
Lạy Chúa, con đã tìm thấy Chúa ở đâu để học biết Chúa ? Trước
khi con học biết Chúa thì Chúa chưa ở trong ký ức của con. Vậy con tìm thấy
Chúa ở đâu để học biết Chúa, nếu không phải ở trong Chúa là Đấng ở trên con ? Ở
đây chẳng có vấn đề nơi chốn ; chúng con đến gần Chúa hoặc xa lìa Chúa, thì
cũng không phải là vấn đề nơi chốn. Lạy Chúa là chân lý, Chúa ngự khắp nơi để
tiếp kiến những ai đến thỉnh vấn Chúa ; đồng thời Chúa trả lời cho mọi người đến
thỉnh vấn về những điều khác nhau.
Phần Chúa, Chúa trả lời rõ ràng, nhưng không phải hết mọi người
đều rõ. Mọi người đến thỉnh vấn Chúa cề những điều họ muốn, nhưng không luôn
luôn nghe được câu trả lời họ muốn. Người tôi tớ tuyệt hảo của Chúa là người
không nhắm nghe Chúa nói điều họ muốn, cho bằng muốn điều họ nghe Chúa nói.
Con yêu Chúa quá muộn, lạy Chúa là vẻ đẹp vừa rất xưa vừa mới
mãi, con yêu Chúa quá muộn ! Này Chúa vẫn ở trong con, mà hồi ấy con cứ ở ngoài
và tìm Chúa bên ngoài ! Con thật xấu khi mải chạy theo vẻ đẹp nơi các thụ tạo của
Chúa. Chúa từng ở với con mà con chẳng ở với Chúa. Những sự vật vẫn giữ con xa
Chúa, nếu chúng không ở trong Chúa thì chúng làm sao hiện hữu được ?
Chúa gọi con, Chúa la to, và đã phá tan sự điếc lác của con.
Chúa rực sáng, Chúa chiếu toả và đã xua tan sự mù loà của con. Chúa toả hương
thơm, con hít lấy và con khao khát Chúa. Con đã nếm thử và bây giờ con đói, con
khát Chúa. Chúa đã chạm đến con và con nóng lòng tìm bình an của Chúa.
Mỗi khi con gắn bó hết mình với Chúa, con sẽ không còn cảm thấy
đau đớn vất vả nữa. Cuộc đời con sẽ trở nên sống động, vì được tràn đầy Chúa.
Thật thế, kẻ nào tràn đầy Chúa, sẽ được Chúa làm cho nhẹ gánh ; vì con chưa được
đầy tràn Chúa, nên con còn là gánh nặng cho chính bản thân con. Nơi con có những
niềm vui mà lẽ ra con phải than khóc, và những nỗi phiền muộn mà lẽ ra con phải
hân hoan : Hai bên kình nhau, nhưng con không biết bên nào sẽ giành được phần
thắng.
Khốn thân con ! Lạy Chúa, xin xót thương con. Những nỗi phiền
muộn sâu xa của con đang chống lại những niềm vui tốt lành ; nhưng con không biết
bên nào sẽ giành được phần thắng. Khốn thân con ! Lạy Chúa, xin xót thương con.
Khốn thân con ! Này con chẳng che giấu những vết thương của con : Chúa là lương
y, con là bệnh nhân ; Chúa là Đấng hay thương xót, còn con là kẻ đáng thương.
Cuộc sống con nơi dương thế chẳng phải là một thử thách đó
sao ? Ai lại muốn gặp những sự phiền hà, những nỗi khó khăn bao giờ ? Chúa truyền
phải chịu đựng, chứ không bảo phải yêu thích những điều ấy. Không ai lại yêu
thích những điều mình phải chịu đựng, dù người đó có thích chịu đựng đi nữa. Quả
vậy, dù ai có vui mừng vì được chịu đựng thì người đó vẫn thích hơn nếu không
có gì phải chịu đựng. Trong lúc gặp nghịch cảnh, con ước mong được may mắn, con
lại sợ phải gặp nghịch cảnh. Giữa hai thái cực đó, đâu là thế trung dung để đời
sống của con người không phải là một thử thách ? Khốn thay những sự may mắn ở đời
này ! Chẳng những khốn một lần mà khốn đến hai lần, vì người ta vẫn sợ nghịch cảnh,
còn niềm vui lại chóng tàn. Khốn thay những nghịch cảnh ở đời này ! Chẳng những
khốn một lần, hai lần mà còn khốn đến ba lần, vì người ta vẫn ước mong được may
mắn, còn nghịch cảnh lại cam go, và vì sức chịu đựng có lúc suy sụp : Cuộc sống
con người nơi dương thế chẳng phải là một thử thách không ngừng đó sao ?
Như vậy, tất cả niềm hy vọng của con chỉ còn đặt nơi lượng từ
bi hải hà của Chúa mà thôi.
(Kinh sach thu 4 sau CN VIII TN)
No comments:
Post a Comment