Friday, July 3, 2009


VẾT THƯƠNG CỦA SỰ GẶP GỠ

Simon Hoà osb

Thiên Chúa của chúng ta là một Thiên Chúa đến gặp gỡ và đụng chạm con người. Ngài gặp gỡ con người dưới nhiều hình thức. Nhưng dù bằng cách nào đi nữa, sự gặp gỡ của Ngài là một sự đụng chạm, một cuộc vật lộn mà bao giờ cũng để lại một vết thương, vết thương đó nặng nhẹ tuỳ mỗi người, đôi khi trở thành thương tật, gây nhức nhối, một thương tật nhớ đời để con người không bao giờ quên Ngài và đồng thời nhận ra cái yếu đuối của chính mình.
Chúa đến gặp Giacóp và Ngài đã vật lộn với ông bên bờ suối. Sách Sáng Thế thuật lại cậu chuyện: “Đêm đó, ông Gia-cóp dậy, đem theo hai bà vợ, hai người nữ tỳ và mười một đứa con, và ông lội qua sông Giáp-bốc. Ông đem họ theo, đưa họ qua sông, rồi đưa tài sản của ông qua. Ông Gia-cóp ở lại một mình.Có một người vật lộn với ông cho đến lúc rạng đông. Thấy không thắng được ông, người đó bèn đánh vào khớp xương hông của ông, và khớp xương hông của ông Gia-cóp bị trật đang khi ông vật lộn với người đó. Người đó nói: "Buông ta ra, vì đã rạng đông rồi." Nhưng ông đáp: "Tôi sẽ không buông ngài ra, nếu ngài không chúc phúc cho tôi." Người đó hỏi ông: "Tên ngươi là gì? " Ông đáp: "Tên tôi là Gia-cóp." Người đó nói: "Người ta sẽ không gọi tên ngươi là Gia-cóp nữa, nhưng là Ít-ra-en, vì ngươi đã đấu với Thiên Chúa và với người ta, và ngươi đã thắng." Ông Gia-cóp hỏi: "Xin cho tôi biết tên ngài." Người đó nói: "Sao ngươi lại hỏi tên ta? " Và người đó chúc phúc cho ông tại đấy.(St 32, 24-30) Khớp xương của Giacóp bị trật. Đó là thương tật gây nên do một sự gặp gỡ, một cuộc vật lộn với Thiên Chúa. Thương tật này ông sẽ mang suốt cả đời, như là dấu tích của một sự gặp gỡ với Thiên Chúa.
Thánh Phaolô sau này cũng vậy. Chúa Kitô đến gặp gỡ ngài, quật ngã ngài, làm cho ngài té ngựa, và chắc chắn điều này để lại nơi ông một vết thương không bao giờ quên. Vì thế sau này ngài nói thân xác ngài “như đã bị một cái dằm đâm vào.” (2Cr 12,7) Cái dằm đó đâm vào Ngài và âm ỉ ở trong ngài. Nhưng ngài sung sướng trong những đau khổ ngài chịu. Ngài nói: “Vì vậy, tôi cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối, khi bị sỉ nhục, hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo vì Đức Ki-tô. Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh.”( 2Cr 12, 10)
Cuộc đời của mỗi người chúng ta cũng thế. Mỗi lần Chúa đến với chúng ta, là mỗi lần Ngài để lại nơi chúng ta một vết thương khó quên. Cho nên dấu hiệu có Thiên Chúa ở với chúng ta, có Ngài đang đến gặp chúng ta, đó là vết thương đôi khi nhức nhối nơi chúng ta. Một cuộc đụng nào cũng để lại vết thương. Một cuộc “đụng độ” với Thiên Chúa sẽ để lai nơi chúng ta một sự trật khớp, một cái dằm. Thế nhưng trong cái thương tích đó chúng ta kinh nghiệm được sự chúc lành của Thiên Chúa, kinh nghiệm được sức mạnh của Ngài trong sự mong manh yếu đuối của chúng ta.
Lạy Chúa Giêsu, Xin đến với chúng con

No comments:

Post a Comment